Khái và Thấu

Khái là "không đàm mà có tiếng", đó là phế khí tổn thương nên không thanh (sạch)

Thấu là "không có tiếng mà có đàm", đó là tỳ thấp động mà thành đờm

Lâm sàng tuy gọi chung là khái thấu nhưng xét kỹ vẫn có chỗ khác nhau

Khái là có tiếng mà không có đờm, thuộc Phế bị ngoại cảm hoặc nội thương, không tuyên giáng mất sự thanh túc gây nên

Có đờm không có tiếng là Thấu, do Tỳ hư thấp thịnh tụ lại thành đàm gây nên

"Tóm lại bệnh vị chủ yếu của Khái Thấu là ở hai tạng Phế, Tỳ"

Xem thêm: Chữa bệnh đàm ẩm

(DANH Y DANH NGÔN TINH HOA)